Hải phòng một chiều hè oi nồng...
Trong áng mây chiều u uất, bước chân tôi lang thang trên đường Lạch Tray. Chợt nghe tiếng gọi văng vẳng, đứt quãng bên tai, nghe chừng như rất thảm thiết. Tôi tấp vội xe vào bên lề đường và dừng lại. Trời ơi ! Đó là anh đấy ư ?
Anh họ Lạch, tên Tray. Bất kì ai ở Hải Phòng này đều biết đến anh như là biểu tượng của thành phố. Với thân hình tiền tuỵ, hom hem, anh vẫy tôi vào quán trà đá ven đường. Rõ khổ, đâu còn nét thanh niên trai tráng ngày xưa. Bộ mặt anh xám xịt bởi rêu phong mưa gió, những vết thương tưởng như không bao giờ lành, những mụn nhọt ngày càng lở loét đang trơ gan cùng tuế nguyệt. Sau khi bắn bị thuốc lào và thở ra làn khói trắng đục làm tôi ho sặc sụa, anh bắt đầu tâm sự về cuộc đời mình...
-Chú biết không, cách đây hơn chục năm, anh là một thanh niên cường tráng đầy sức sống. Người ta dành tặng cho anh những lời có cánh mà bất kì ai cũng phải nức lòng như “ Thánh Địa Lạch Tray “ , “ Chảo lửa Lạch Tray “, “ Thiên đường bay lắc “, “ Sansiro Lạch Tray “ với những hàng ghế nhựa mới tinh được đánh số cẩn thận, Những bức tường được sơn rất đẹp. Thảm cỏ xanh rì với hệ thống thoát nước trải đều trên toàn mặt sân. Cứ mỗi trận đấu, có hàng vạn khán giả hâm mộ của Hải Phòng đến với anh. Đài truyền hình, báo mạng, phóng viên...mỗi lần nghe đến tên anh là họ như phát sốt lên. Đó chú xem, rực lửa như thế này cơ mà ! Nói không ngoa, chứ anh tin Anh là sân vận động số 1 Việt Nam về mức độ cuồng nhiệt, về tụ họp anh em CĐV không chỉ ở Hải Phòng mà còn các tỉnh khác, đồng thời kiếm được khối tiền từ doanh thu bán vé, doanh thu từ quảng cáo, dịch vụ ăn uống...
Tôi ngắt lời anh :
-Vậy anh thu được nhiều tiền thế sao không chịu khó tẩm bổ, ăn uống sắm sửa cho lại người đi ? Ai lại để tiều tuỵ rách nát thế này..Anh cứ quần quật làm như thế , lúc đau ốm thì sao?
[align=center]

Anh Tray cười lớn :
-Ha..ha..ha...chú hỏi một câu mà anh thấy buồn cười quá. Thú thật anh chỉ như là một miếng cam vắt, người ta vắt kiệt mình rồi nhưng không hề bồi dưỡng cho anh chút nào. Bao nhiêu tiền thu được chui vào túi ông Xi Văn Măng hết. Với lí do là mua sắm cầu thủ, trả lương thưởng cao, chi phí an ninh quá lớn...rồi phải phong bao phong bì cho các ông Trần Lãnh Đạo, Phạm Trọng Tài, Nguyễn Phóng Viên...chao ôi...có bao giờ người ta nghĩ đến anh Lạch Văn Tray này đâu..
Nói đến đây, giọng anh như nghẹn lại...
-Đấy chú xem...hầu như các ghế nhựa đã bạc phếch, bẩn thỉu, gẫy vỡ. Chú cứ thử bẻ nhẹ một cái mà xem, không gẫy mới là chuyện lạ. Đinh vít, ống sắt đã han gỉ hết rồi...khổ, đến cái hố ga trên sân cũng phải dùng mấy cái tấm giấy che đậy...nhỡ mấy em cầu thủ ham bóng tranh chầp mà phi vào cái hố đó thì tan sự nghiệp chứ còn gì...
[align=center]

Đột nhiên, đôi mắt anh vằn lên những tia dữ tợn, làm tôi giật thót mình. Anh lấy tay chỉ vào bên ngực trái của mình :
- Vết thương đau nhất của anh đó là B16. Chú xem, liệu đây có phải là “ thánh địa Lạch Tray không ? Không còn có ghế để cho người ta ngồi, mặc dù thu của người ta 60k. Giá cả thì đắt nhất nước mà chỗ ngồi thì cũng tồi nhât nước. Khán giả người ta bỏ tiền ra, người ta cũng có quyền được ngồi chỗ đàng hoàng chứ, phải không chú ?
[align=center]

Tôi gãi gãi tai :
-Dạ, em cũng biết vậy, nhiều khi đi xem vào B16 cũng bực lắm vì có khi phải ngồi bệt xuống đất. Mà nói thực với anh, B16 cũng lắm ông máu me bóng đá lắm, thắng cũng nhảy lên ghế mà hò reo, thua thì đạp chân vào cái thành ghế. Đang lúc điên bỏ mịa ra được lại vớ được chố mà xả tức giận thì còn gì bằng..
-Đó. Anh cũng cảm thấy buồn vì ý thức của một số cổ động viên chưa được tốt. Nhưng mà xem bóng đá cơ mà, cấm làm sao được. Với lại, anh cũng nghi ngờ người ta xây dựng lắp đặt hệ thống ghế ngồi kém chất lượng. Nhựa thì dễ gẫy vỡ, ống thép, đinh vít han gỉ hết...
[align=center]

-À mà anh Tray này, thế anh có kêu lên cấp trên để tu sửa không ? Con có khóc thì mẹ mới cho bú chứ ?
Anh Lạch Văn Tray nhếch mép, nụ cười méo mó trên khuôn mặt mốc meo:
- Anh cũng thử xin rồi, nhưng chỉ nhận được câu trả lời “Mùa sau em nhé“. Chả biết mùa nào nữa. Nói dại mồm, nhỡ Vicem Hải Phòng năm nay tụt hạng...Sân chắc để chọi châu, chim sẻ đậu...chắc anh phải vác gậy đi ăn xin mất...mấy vạn miệng ăn trông vào anh...rồi lại còn mấy trăm em diễn đàn hp-fc.com nữa...xuống hạng rồi chắc chúng bỏ anh mà đi mất...huhuhu...
Tôi lặng lẽ nhìn anh. Xơ xác vậy mà vẫn phải gồng mình lên để có những chiều rực đỏ với muôn vàn tiếng reo hò. Biết anh cũng đã mệt, tôi nói :
-Em xin hỏi bác một câu cuối thôi. Ước nguyện lớn nhất của bác bây giờ là gì ?
Lạch Văn Tray nhìn ra nơi xa xăm, nói như những lời từ tận trái tim anh :
-Thật tình với em, anh biết Lạch Tray là nơi đặc biệt với tất cả người dân Hải Phòng nói chung và những người đàn ông mê bóng đá Hải Phòng nói riêng. Lạch Tray không chỉ là nơi để đá bóng, mà còn là món ăn tinh thần lớn nhất, là nơi đông vui náo nhiệt nhất, là nơi để cho thanh niên có thể hò hét, hát ca, tạo nên tình bạn, kết gắn những lứa đôi...Vì lẽ đó, anh luôn phải cố gắng tới sức cùng lực kiệt để gồng mình lên phục vụ các bạn. Anh ước ao sang năm tất cả các ghế ngồi cho các bạn được thay mới với chất lượng tốt. Tất cả các ghế được lắp đặp cả khu C, khu D để cho các bạn trẻ, học sinh sinh viên có chỗ ngồi tử tế. Anh biết chú là thành viên của diễn đàn hp-fc.com, cũng máu me bóng đá, nên anh nhờ chú hãy cùng với các bạn nâng cao ý thức khi đi xem bóng đá, và làm cho tất cả những ai chỉ biết Lạch Tray rực lửa, thì hôm nay, sẽ biết thêm một Lạch Tray đang gồng mình chống trọi với sự tàn phá của thời gian...
-Dạ, cảm ơn anh.
Tôi xiết chặt bàn tay gầy mà lòng như thắt lại...