Thơ lính chiến
-
- HP-FC member
- Bài viết: 269
- Ngày tham gia: 03 Tháng 3 2010, 17:25
- Đến từ: Cảng Hải Phòng
Re: Thơ lính chiến
Những người lính đi qua thành phố
Những người lính đi qua thành phố
Màu áo xanh dễ nhận giữa bao người
Màu áo xanh gần gũi chợt xa vời
Lại chợt hiện vội vàng qua năm tháng
Những người lính dễ làm ta xúc động
Mắt long lanh đứng ngắm dãy nhà cao
Ba lô sau lưng như cùng ngước nhìn theo
Ngỡ thành phố nghiêng mình giây phút ấy
Cổng vườn hoa nhiều lần ta bỗng thấy
Màu áo xanh người lính lẫn bóng màu
Lẫn lứa đôi cười nói dắt tay nhau
Anh háo hức bước lên xe điện cũ
Những người lính đi qua thành phố
Người trẻ măng, người tóc bạc phơ
Chân dép lốp hay chân giày cao cổ
Chẳng nhiều đâu nhưng chưa vắng bao giờ...
***
Người lính đi qua kỷ niệm tuổi thơ
Qua bao tết xa nhà, qua bao mùa rụng lá
Qua bom đạn, chia tay gặp gỡ
Bao cát vàng, đất đỏ, đá mòn trơn
Người lính đi, bước nhớ lại bước thương
Tiếng chim hót ngỡ ngàng khu rừng cháy
Khát se môi, thèm suối oà nước chảy
Bỗng biển đề: "Suối độc" - lội qua nhanh
Người lính đi qua mấy cuộc chiến tranh
Nói về súng dẫu nhiều - chưa nhàm cũ
Nói mất mát, hy sinh dẫu cạn lời - chưa đủ
Núi lặng thầm khóc bạn dưới sao khuya
Người lính đi, kiên nhẫn tự bao giờ
Qua trận thắng lại đến cùng trận đánh
Qua cái chết lại đến cùng bom đạn
Bao lá cờ cắm mốc dọc đường qua...
Người lính đi xáp mặt bao kẻ thù
Bao loại hoa đã nở và đã rụng
Núi rừng đỏ mẫu đơn, bưng biền bông súng trắng
Vai đậu đầy Thốt Nốt, nhớ Chăm Pa …
***
Em ơi em, em trong trắng vô tư
Nếu em đã đem lòng yêu người lính
Giờ tan ca đừng mong người yêu đón
Ngước sao trời hãy tin đấy là anh!
Nếu em là vợ lính, dẫu thời bình
Hãy xem bài cho con sau mỗi lần tan học
Con khó bảo đừng một mình ngồi khóc
Đừng đợi anh xách nước thổi cơm chiều
Mẹ già ơi thương nhớ dẫu dâng trào
Mẹ cứ nhắc tên con, đừng lo con vấp ngã
Lối con đi - nào lối mòn thuở nhỏ
Và mẹ là Mẹ Lính - dễ dàng đâu !...
***
Người lính đi qua lòng mình thẳm sâu
Qua cắn rứt đời thường những ngày gian khó nhất
Ấm áp kề bên, kề bên rét buốt
Cái sống và cái chết - giữa là anh
Giữa cái còn, cái mất quá mong manh
Như sợi tóc, mảnh mai hơn sợi tóc
Với kẻ thù vô hình, không thể dùng súng được
Chút yếu mềm - cây cứng gió thổi bay
Người lính đi nhẹ nhõm bất ngờ thay
Khiến bên đường bao mắt nhìn ngơ ngác
Khiến vòm cao gió ngân lên âm nhạc
Tiếng ve dâng trong vắt thuở ban đầu.....
***
Phía sân ga những người lính lên tàu
Những người lính đi qua thành phố
Tiếng bánh sắt rung kính bao cửa sổ
Tiếng còi chào xoáy ốc cuối trời xa
Con tàu mang người lính chúng ta đi
(Chưa hết giặc chưa thể nào khác được)
Rồi con tàu lại về ga xuất phát
Người lính đi - áo xanh rợp chiến hào
Thành phố ngước nhìn theo những ngọn núi thật cao!
1983
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Những người lính đi qua thành phố
Màu áo xanh dễ nhận giữa bao người
Màu áo xanh gần gũi chợt xa vời
Lại chợt hiện vội vàng qua năm tháng
Những người lính dễ làm ta xúc động
Mắt long lanh đứng ngắm dãy nhà cao
Ba lô sau lưng như cùng ngước nhìn theo
Ngỡ thành phố nghiêng mình giây phút ấy
Cổng vườn hoa nhiều lần ta bỗng thấy
Màu áo xanh người lính lẫn bóng màu
Lẫn lứa đôi cười nói dắt tay nhau
Anh háo hức bước lên xe điện cũ
Những người lính đi qua thành phố
Người trẻ măng, người tóc bạc phơ
Chân dép lốp hay chân giày cao cổ
Chẳng nhiều đâu nhưng chưa vắng bao giờ...
***
Người lính đi qua kỷ niệm tuổi thơ
Qua bao tết xa nhà, qua bao mùa rụng lá
Qua bom đạn, chia tay gặp gỡ
Bao cát vàng, đất đỏ, đá mòn trơn
Người lính đi, bước nhớ lại bước thương
Tiếng chim hót ngỡ ngàng khu rừng cháy
Khát se môi, thèm suối oà nước chảy
Bỗng biển đề: "Suối độc" - lội qua nhanh
Người lính đi qua mấy cuộc chiến tranh
Nói về súng dẫu nhiều - chưa nhàm cũ
Nói mất mát, hy sinh dẫu cạn lời - chưa đủ
Núi lặng thầm khóc bạn dưới sao khuya
Người lính đi, kiên nhẫn tự bao giờ
Qua trận thắng lại đến cùng trận đánh
Qua cái chết lại đến cùng bom đạn
Bao lá cờ cắm mốc dọc đường qua...
Người lính đi xáp mặt bao kẻ thù
Bao loại hoa đã nở và đã rụng
Núi rừng đỏ mẫu đơn, bưng biền bông súng trắng
Vai đậu đầy Thốt Nốt, nhớ Chăm Pa …
***
Em ơi em, em trong trắng vô tư
Nếu em đã đem lòng yêu người lính
Giờ tan ca đừng mong người yêu đón
Ngước sao trời hãy tin đấy là anh!
Nếu em là vợ lính, dẫu thời bình
Hãy xem bài cho con sau mỗi lần tan học
Con khó bảo đừng một mình ngồi khóc
Đừng đợi anh xách nước thổi cơm chiều
Mẹ già ơi thương nhớ dẫu dâng trào
Mẹ cứ nhắc tên con, đừng lo con vấp ngã
Lối con đi - nào lối mòn thuở nhỏ
Và mẹ là Mẹ Lính - dễ dàng đâu !...
***
Người lính đi qua lòng mình thẳm sâu
Qua cắn rứt đời thường những ngày gian khó nhất
Ấm áp kề bên, kề bên rét buốt
Cái sống và cái chết - giữa là anh
Giữa cái còn, cái mất quá mong manh
Như sợi tóc, mảnh mai hơn sợi tóc
Với kẻ thù vô hình, không thể dùng súng được
Chút yếu mềm - cây cứng gió thổi bay
Người lính đi nhẹ nhõm bất ngờ thay
Khiến bên đường bao mắt nhìn ngơ ngác
Khiến vòm cao gió ngân lên âm nhạc
Tiếng ve dâng trong vắt thuở ban đầu.....
***
Phía sân ga những người lính lên tàu
Những người lính đi qua thành phố
Tiếng bánh sắt rung kính bao cửa sổ
Tiếng còi chào xoáy ốc cuối trời xa
Con tàu mang người lính chúng ta đi
(Chưa hết giặc chưa thể nào khác được)
Rồi con tàu lại về ga xuất phát
Người lính đi - áo xanh rợp chiến hào
Thành phố ngước nhìn theo những ngọn núi thật cao!
1983
NGUYỄN TRỌNG TẠO
-
- TVTB
- Bài viết: 1520
- Ngày tham gia: 02 Tháng 2 2010, 02:07
Re: Thơ lính chiến
XIN GỬI TẶNG ANH EM TRONG DIỄN ĐÀN VÀ CÁC CÁN BỘ CHIẾN SỸ HẢI QUÂN ĐANG NGÀY ĐÊM CANH GIỮ BIỂN ĐẢO CUẢ TỔ QUỐC THÂN YÊU MỘT BÀI THƠ CUẢ TRẦN ĐĂNG KHOA;ĐÂY LÀ 1 BÀI THƠ HAY ĐÃ ĐOẠT GIẢI NHẤT BÁO VĂN NGHỆ NĂM 1981-1982
Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn
Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn
Bóng đen sẫm như gốc cây khô cháy
Mắt đăm đăm nhìn về nơi ấy
Nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời...
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
Những màu mây sẽ thôi không héo quắt
Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
Đảo xa khơi sẽ hoá đất liền
Chúng tôi không cạo đầu để tóc lên như cỏ
Rồi khao nhau
Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt
Ôi ước gì được thấy mưa rơi ...
Cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển
Ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía
chân trời..
Ôi, ước gì được thấy mưa rơi
Chúng tôi sẽ trụi trần nhảy choi choi trên cát
Giãy giụa tơi bời trên cát
Như con cá rô rạch nước đón mưa rào
Úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào
Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo
Mưa đi ! Mưa đi ! Mưa cho táo bạo
Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng
Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng
Chập chờn bay phía xa khơi...
Chúng tôi ngồi ôm súng đợi mưa rơi
Lòng thắc thỏm niềm vui không nói hết
Mưa đi ! Mưa đi ! Mưa cho mãnh liệt
Mưa lèm nhèm chúng tôi chẳng thích đâu
Nhưng không có mưa rào thì cứ mưa ngâu
Hay mưa bụi ... mưa li ti... cũng được
Mặt chúng tôi ngửa lên hứng nước
Một hạt nhỏ thôi cát cũng dịu đi nhiều...
Ôi đảo Sinh Tồn, hòn đảo thân yêu
Dẫu chẳng có mưa, chúng tôi vẫn sinh tồn
trên mặt đảo
Đảo vẫn sinh tồn trên đại dương gió bão
Chúng tôi như hòn đá ngàn năm trong đập
trái tim người
Như đá vững bền, như đá tốt tươi...
Mưa vẫn dăng màn lộng lẫy phía xa khơi
Mưa yểu điệu như một nàng công chúa
Dù mưa chẳng bao giờ đến nữa
Thì xin cứ hiện lên thăm thẳm cuối chân trời
Để bao giờ cánh lính chúng tôi
Cũng có một niềm vui
đón đợi...
1982
Đợi mưa trên đảo Sinh Tồn
Chúng tôi ngồi trên đảo Sinh Tồn
Bóng đen sẫm như gốc cây khô cháy
Mắt đăm đăm nhìn về nơi ấy
Nơi cơn mưa thăm thẳm xa khơi ánh chớp xanh lấp loáng phía chân trời...
Ôi ước gì được thấy mưa rơi
Mặt chúng tôi ngửa lên như đất
Những màu mây sẽ thôi không héo quắt
Đá san hô sẽ nảy cỏ xanh lên
Đảo xa khơi sẽ hoá đất liền
Chúng tôi không cạo đầu để tóc lên như cỏ
Rồi khao nhau
Bữa tiệc linh đình bày toàn nước ngọt
Ôi ước gì được thấy mưa rơi ...
Cơn mưa lớn vẫn rập rình ngoài biển
Ánh chớp xanh vẫn lấp loáng phía
chân trời..
Ôi, ước gì được thấy mưa rơi
Chúng tôi sẽ trụi trần nhảy choi choi trên cát
Giãy giụa tơi bời trên cát
Như con cá rô rạch nước đón mưa rào
Úp miệng vào tay, chúng tôi sẽ cùng gào
Như ếch nhái uôm uôm khắp đảo
Mưa đi ! Mưa đi ! Mưa cho táo bạo
Mưa như chưa bao giờ mưa, sấm sét đùng đùng
Nhưng làm sao mưa cứ ngại ngùng
Chập chờn bay phía xa khơi...
Chúng tôi ngồi ôm súng đợi mưa rơi
Lòng thắc thỏm niềm vui không nói hết
Mưa đi ! Mưa đi ! Mưa cho mãnh liệt
Mưa lèm nhèm chúng tôi chẳng thích đâu
Nhưng không có mưa rào thì cứ mưa ngâu
Hay mưa bụi ... mưa li ti... cũng được
Mặt chúng tôi ngửa lên hứng nước
Một hạt nhỏ thôi cát cũng dịu đi nhiều...
Ôi đảo Sinh Tồn, hòn đảo thân yêu
Dẫu chẳng có mưa, chúng tôi vẫn sinh tồn
trên mặt đảo
Đảo vẫn sinh tồn trên đại dương gió bão
Chúng tôi như hòn đá ngàn năm trong đập
trái tim người
Như đá vững bền, như đá tốt tươi...
Mưa vẫn dăng màn lộng lẫy phía xa khơi
Mưa yểu điệu như một nàng công chúa
Dù mưa chẳng bao giờ đến nữa
Thì xin cứ hiện lên thăm thẳm cuối chân trời
Để bao giờ cánh lính chúng tôi
Cũng có một niềm vui
đón đợi...
1982
- vuminhngoc
- TVKC
- Bài viết: 2180
- Ngày tham gia: 31 Tháng 1 2010, 20:35
Re: Thơ lính chiến
Nhớ máu
.::Trần Mai Ninh::.
Ơ cái gió Tuy Hoà…
Cái gió chuyên cần
Và phóng túng.
Gió đi ngang, đi dọc,
Gió trẻ lại - lưng chừng
Gió nghỉ,
Gió cười,
Gió reo lên lồng lộng.
Tôi đã thấy lòng tôi dậy
Rồi đây
Còn mấy bước tới Nha Trang
- A, gần lắm!
Ta gần máu,
Ta gần người,
Ta gần quyết liệt.
Ơi hỡi Nha Trang!
Cái đô thành vĩ đại
Biết bao người niệm đọc tên mi.
Và Khánh Hoà vĩ đại!
Mắt ta căng lên
Cả mặt
Cả người,
Cả hồn ta sát tới
Nhìn mi!
Ta có nhớ
Những con người
Đã bước vào bất tử!
Ơ, những người!
Đen như mực, đặc thành keo
Tròn một củ
Hay những người gầy sắt lại
Mặt rẹt một đường gươm
Lạnh gáy,,,
Lòng bàn tay
Khắc ấn chuỗi dao găm.
Chân bọc sắt,
Mắt khoét thủng đêm dày
Túi chứa cả Nha Trang… họ bước
Vương Gia Ngại… Cung Giũ Nguyên
Chút chít Hoàng Bá San… còn nữa!
Cả một đàn chó ghẻ
Sủa lau nhau
Và lần lượt theo nhau
Chết không ngáp!
Dao găm để gáy,
Súng màng tang
Ồng ộc xối đầy đường máu chó.
Chúng nó rú.
Cả trại giặc kinh hoàng
.::Trần Mai Ninh::.
Ơ cái gió Tuy Hoà…
Cái gió chuyên cần
Và phóng túng.
Gió đi ngang, đi dọc,
Gió trẻ lại - lưng chừng
Gió nghỉ,
Gió cười,
Gió reo lên lồng lộng.
Tôi đã thấy lòng tôi dậy
Rồi đây
Còn mấy bước tới Nha Trang
- A, gần lắm!
Ta gần máu,
Ta gần người,
Ta gần quyết liệt.
Ơi hỡi Nha Trang!
Cái đô thành vĩ đại
Biết bao người niệm đọc tên mi.
Và Khánh Hoà vĩ đại!
Mắt ta căng lên
Cả mặt
Cả người,
Cả hồn ta sát tới
Nhìn mi!
Ta có nhớ
Những con người
Đã bước vào bất tử!
Ơ, những người!
Đen như mực, đặc thành keo
Tròn một củ
Hay những người gầy sắt lại
Mặt rẹt một đường gươm
Lạnh gáy,,,
Lòng bàn tay
Khắc ấn chuỗi dao găm.
Chân bọc sắt,
Mắt khoét thủng đêm dày
Túi chứa cả Nha Trang… họ bước
Vương Gia Ngại… Cung Giũ Nguyên
Chút chít Hoàng Bá San… còn nữa!
Cả một đàn chó ghẻ
Sủa lau nhau
Và lần lượt theo nhau
Chết không ngáp!
Dao găm để gáy,
Súng màng tang
Ồng ộc xối đầy đường máu chó.
Chúng nó rú.
Cả trại giặc kinh hoàng
-
- HP-FC CASHIER
- Bài viết: 4188
- Ngày tham gia: 23 Tháng 7 2010, 10:12
- Đến từ: Thành phố Hoa Phượng Đỏ
Re: Thơ lính chiến
[align=center]THƠ TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Trần Đăng Khoa
Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
Biển một bên và em một bên.
Biển ồn ào, em lại dịu êm
Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía
Biển một bên và em một bên.
Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn
Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
Thăm thẳm nước trôi nhưng anh không cô độc
Biển một bên và em một bên.
Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên.
Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
Biển một bên và em một bên.
Vòm trời kia có thể sẽ không em
Không biển nữa. Chỉ còn anh với cỏ.
Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
Biển một bên và em một bên.[/align]
[BBvideo 560,350]http://www.youtube.com/watch?v=vfa-tJI-nQw[/BBvideo]
Trần Đăng Khoa
Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
Biển một bên và em một bên.
Biển ồn ào, em lại dịu êm
Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía
Biển một bên và em một bên.
Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn
Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
Thăm thẳm nước trôi nhưng anh không cô độc
Biển một bên và em một bên.
Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên.
Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
Biển một bên và em một bên.
Vòm trời kia có thể sẽ không em
Không biển nữa. Chỉ còn anh với cỏ.
Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
Biển một bên và em một bên.[/align]
[BBvideo 560,350]http://www.youtube.com/watch?v=vfa-tJI-nQw[/BBvideo]
- vuminhngoc
- TVKC
- Bài viết: 2180
- Ngày tham gia: 31 Tháng 1 2010, 20:35
Re: Thơ lính chiến
Ngày hoà bình đầu tiên
Phùng Khắc Bắc
Anh về lại ngôi nhà mình
Sau mười năm chiến tranh.
Mẹ đón anh buổi bình minh nhập nhoạng,
Cơn mưa đón anh buổi hừng đông chạng vạng,
Mưa… Mưa… Mưa…
Mưa ngoài trời
Khắp nơi,
Mưa ngoài sân,
Nhưng cũng mưa cả trong nhà…
Sau lời mẹ là lời mưa reo ca…
Nhà dột.
Chỗ nằm chỉ còn đủ độ dài giữa hai chiếc cột
Chiều rộng bằng khuôn chiếc tăng.
Mắc võng.
Lại mắc võng.
Vẫn là cây theo anh từ rừng về đây làm cột.
Võng đưa sẽ ướt,
Nhưng đã có con mọt trong cột làm âm thanh đung đưa
Ngày xưa,
Chỗ ướt mẹ nằm, sau mười năm
Vẫn chỗ mưa mẹ đứng
Mẹ trao cho anh chiếc đèn và bảo
Đừng để ngọn lửa rụng!
Mẹ xếp những thùng, chậu, nồi, xoong…
Khúc nhạc mưa nhà dột tấu lên
Ru êm cánh võng.
Người lính nằm im,
Nghe âm thanh chiến tranh trong người mình cất giọng
Trong đêm hoà bình đầu tiên.
II
Không có trái bom nào rơi đúng nhà mẹ,
Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹ
Chỉ có đứa con trai đi xa
Chỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuống
Đã xuyên thủng mái nhà thành những lỗ to lỗ nhỏ khác nhau
Nắng mưa lọt vào sau
Xuyên
Xối
Những sợi nắng, những sợi mưa nếu có thể nối, cũng chỉ dài
Bằng một phần sự mong đợi
Và những hạt nắng, những hạt mưa nếu đem xếp lại, có thể cao hơn mọi trái núi.
Mười năm, cũng chỉ là thoáng qua,
Vì tuổi mẹ sáu bẩy lần hơn,
Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn…
Mái rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗ
Nếu con chỉ đi ra đồng, ra chợ
Chứ không phải chiến tranh.
Có phải những viên đạn trong vô hình ý nghĩ
Bắn lúc đêm khuya vào đứa con thơ bé
Đã để những lỗ thủng lốm đốm trên màu tóc mẹ
Như những hạt nắng hạt mưa giọt sót vào đây,
Để ai ai cũng phải nhìn và vội ngoảnh đi ngay…
Và đêm nào mẹ cũng khấn, để phập phồng một lần tin, một lần vui,
Nhưng tai ác hơn, mái nhà cứ thủng.
Chẳng có na-pan, lân tinh, phốt-pho
Chỉ có mưa nắng,
Sự xa vắng, Khiến mái rạ mục mủn, bạc như màu tóc bạc,
Đôi sẻ tự tình bị hẫng hốt hoảng vù lên, bụi mù như tro bay…
Mong đợi
Yêu đương,
Giả định: sống chết
Của mẹ về con, làm cho con được sống.
Con trở về giản dị,
Cái ngõ nhỏ, mái nhà quê, biến thành cổng trời, thành lâu đài trong mắt mẹ đón con.
Buổi sớm,
Nắng xiên nghiêng,
Anh nằm ngửa,
Mái nhà có mắt nhìn anh
Người lính
Lần đầu tiên giật mình…
Những hạt bụi nhảy múa rung rinh,
Những con đường sáng lên như nắng
Và mỗi người là hạt bụi lung linh.
Mẹ vẫn lên nhà xuống bếp một mình,
Chiến thắng của mẹ là anh
Niềm vui của mẹ là anh.
Nỗi buồn của anh không phải trong chiến tranh…
Những sợi nắng xuyên qua nhà mình
Thành những mũi tên
Thành những viên đạn,
Bắn tiếp vào anh không gì che chắn
Phải nhận tất cả,
Vẫn anh.
Hôm qua chưa nhận một viên đạn
Hôm nay nhận những lỗ thủng
Anh về quê không mang súng
Vũ khí lúc này
Hai bàn tay.
Mẹ giục:
- Ăn cơm, con!
Hoà bình trong canh cua, mồng tơi, cà
Và
Mùi ổ rơm.
Phùng Khắc Bắc
Anh về lại ngôi nhà mình
Sau mười năm chiến tranh.
Mẹ đón anh buổi bình minh nhập nhoạng,
Cơn mưa đón anh buổi hừng đông chạng vạng,
Mưa… Mưa… Mưa…
Mưa ngoài trời
Khắp nơi,
Mưa ngoài sân,
Nhưng cũng mưa cả trong nhà…
Sau lời mẹ là lời mưa reo ca…
Nhà dột.
Chỗ nằm chỉ còn đủ độ dài giữa hai chiếc cột
Chiều rộng bằng khuôn chiếc tăng.
Mắc võng.
Lại mắc võng.
Vẫn là cây theo anh từ rừng về đây làm cột.
Võng đưa sẽ ướt,
Nhưng đã có con mọt trong cột làm âm thanh đung đưa
Ngày xưa,
Chỗ ướt mẹ nằm, sau mười năm
Vẫn chỗ mưa mẹ đứng
Mẹ trao cho anh chiếc đèn và bảo
Đừng để ngọn lửa rụng!
Mẹ xếp những thùng, chậu, nồi, xoong…
Khúc nhạc mưa nhà dột tấu lên
Ru êm cánh võng.
Người lính nằm im,
Nghe âm thanh chiến tranh trong người mình cất giọng
Trong đêm hoà bình đầu tiên.
II
Không có trái bom nào rơi đúng nhà mẹ,
Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹ
Chỉ có đứa con trai đi xa
Chỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuống
Đã xuyên thủng mái nhà thành những lỗ to lỗ nhỏ khác nhau
Nắng mưa lọt vào sau
Xuyên
Xối
Những sợi nắng, những sợi mưa nếu có thể nối, cũng chỉ dài
Bằng một phần sự mong đợi
Và những hạt nắng, những hạt mưa nếu đem xếp lại, có thể cao hơn mọi trái núi.
Mười năm, cũng chỉ là thoáng qua,
Vì tuổi mẹ sáu bẩy lần hơn,
Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn…
Mái rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗ
Nếu con chỉ đi ra đồng, ra chợ
Chứ không phải chiến tranh.
Có phải những viên đạn trong vô hình ý nghĩ
Bắn lúc đêm khuya vào đứa con thơ bé
Đã để những lỗ thủng lốm đốm trên màu tóc mẹ
Như những hạt nắng hạt mưa giọt sót vào đây,
Để ai ai cũng phải nhìn và vội ngoảnh đi ngay…
Và đêm nào mẹ cũng khấn, để phập phồng một lần tin, một lần vui,
Nhưng tai ác hơn, mái nhà cứ thủng.
Chẳng có na-pan, lân tinh, phốt-pho
Chỉ có mưa nắng,
Sự xa vắng, Khiến mái rạ mục mủn, bạc như màu tóc bạc,
Đôi sẻ tự tình bị hẫng hốt hoảng vù lên, bụi mù như tro bay…
Mong đợi
Yêu đương,
Giả định: sống chết
Của mẹ về con, làm cho con được sống.
Con trở về giản dị,
Cái ngõ nhỏ, mái nhà quê, biến thành cổng trời, thành lâu đài trong mắt mẹ đón con.
Buổi sớm,
Nắng xiên nghiêng,
Anh nằm ngửa,
Mái nhà có mắt nhìn anh
Người lính
Lần đầu tiên giật mình…
Những hạt bụi nhảy múa rung rinh,
Những con đường sáng lên như nắng
Và mỗi người là hạt bụi lung linh.
Mẹ vẫn lên nhà xuống bếp một mình,
Chiến thắng của mẹ là anh
Niềm vui của mẹ là anh.
Nỗi buồn của anh không phải trong chiến tranh…
Những sợi nắng xuyên qua nhà mình
Thành những mũi tên
Thành những viên đạn,
Bắn tiếp vào anh không gì che chắn
Phải nhận tất cả,
Vẫn anh.
Hôm qua chưa nhận một viên đạn
Hôm nay nhận những lỗ thủng
Anh về quê không mang súng
Vũ khí lúc này
Hai bàn tay.
Mẹ giục:
- Ăn cơm, con!
Hoà bình trong canh cua, mồng tơi, cà
Và
Mùi ổ rơm.
-
- TVTB
- Bài viết: 1520
- Ngày tham gia: 02 Tháng 2 2010, 02:07
Re: Thơ lính chiến
Rất cám ơn bạn Mr Đức đã post bài thơ :Những người lính đi qua thành phố của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo.Còn 1 bài thơ nữa cũng rất hay mang tựa đề :CHIẾC ÁO MÀU XANH đây là 1 bài thơ của 1 nữ sinh Sài Gòn làm đúng ngày 30.4.1975 ,khi cô lần đầu tiên nhìn thấy các chiến sỹ Q Đ tiến vào giải phóng Sài Gòn,quá xúc động cô đã làm bài thơ này,mở đầu là :
Nghe nhiều rồi nay mới thấy đây
Chiếc áo anh mang màu xanh của lá
Anh mặc vào trông anh hiền quá
Sáng lại chiều em cứ muốn nhìn thôi...
Cũng đã lâu chả để ý đến thơ nên không nhớ được trọn vẹn,bạn Mr Đức hay bạn nào còn nhớ trọn vẹn post lên cho mọi người thưởng thức với.Cám ơn trước.
CHUYỆN TIỀN PHƯƠNG
Đâu phải ngàn thác lũ,
Cuồn cuộn trôi về xuôi.
Đâu phải hạt mưa rơi
Tuôn ào ào rồi tạnh.
Trên chiến trường ác liệt
Dẫu có thể hy sinh.
Nhưng trong mỗi trái tim
Không hề biết run sợ.
Dẫu chốt trưa nung lửa
Miếng nước uống chia nhau
Củ rừng ăn lót dạ
Vẫn vui chuyện mai sau.
Anh kể về tất cả
Những mẩu chuyện tiền phương
Mỗi thôn xóm con đường
Đều mang nhiều kỷ niệm..
Anh ơi! tôi đã hiểu
Vì sao trong gian lao
Vì sao dẫu khổ đau
Vẫn lập nên chiến thắng.
Trong công việc thầm lặng
Hy sinh cho ngày mai
Cuộc sống cứ sinh xôi
Trong vườn hoa Độc lập./.
sưu tầm
Nghe nhiều rồi nay mới thấy đây
Chiếc áo anh mang màu xanh của lá
Anh mặc vào trông anh hiền quá
Sáng lại chiều em cứ muốn nhìn thôi...
Cũng đã lâu chả để ý đến thơ nên không nhớ được trọn vẹn,bạn Mr Đức hay bạn nào còn nhớ trọn vẹn post lên cho mọi người thưởng thức với.Cám ơn trước.
CHUYỆN TIỀN PHƯƠNG
Đâu phải ngàn thác lũ,
Cuồn cuộn trôi về xuôi.
Đâu phải hạt mưa rơi
Tuôn ào ào rồi tạnh.
Trên chiến trường ác liệt
Dẫu có thể hy sinh.
Nhưng trong mỗi trái tim
Không hề biết run sợ.
Dẫu chốt trưa nung lửa
Miếng nước uống chia nhau
Củ rừng ăn lót dạ
Vẫn vui chuyện mai sau.
Anh kể về tất cả
Những mẩu chuyện tiền phương
Mỗi thôn xóm con đường
Đều mang nhiều kỷ niệm..
Anh ơi! tôi đã hiểu
Vì sao trong gian lao
Vì sao dẫu khổ đau
Vẫn lập nên chiến thắng.
Trong công việc thầm lặng
Hy sinh cho ngày mai
Cuộc sống cứ sinh xôi
Trong vườn hoa Độc lập./.
sưu tầm
Sửa lần cuối bởi 1 vào ngày xuan anh với 16 lần sửa trong tổng số.
-
- HP-FC member
- Bài viết: 569
- Ngày tham gia: 09 Tháng 9 2011, 18:35
Re: Thơ lính chiến
LÍNH
Ngày vào lính tôi tròn 19 tuổi
Cách xa nhà kỷ niệm nhớ buồn thương
Ngày tôi đi biết bao điều muốn nói
Nhưng dòng đời còn rất nhiều trái ngang.
Người tôi yêu vừa tròn 18 tuổi
Cách xa nhà kỷ niệm khó mà quên
Nhưng giờ đây số phận đã muộn màng
Đã đưa tôi bước vào lính tráng
Xa em rồi còn nhớ anh không
Hoàng hôn vào lính, lính đơn côi.
Màn đêm buông xuống lính vẫn đơn côi.
st
Ngày vào lính tôi tròn 19 tuổi
Cách xa nhà kỷ niệm nhớ buồn thương
Ngày tôi đi biết bao điều muốn nói
Nhưng dòng đời còn rất nhiều trái ngang.
Người tôi yêu vừa tròn 18 tuổi
Cách xa nhà kỷ niệm khó mà quên
Nhưng giờ đây số phận đã muộn màng
Đã đưa tôi bước vào lính tráng
Xa em rồi còn nhớ anh không
Hoàng hôn vào lính, lính đơn côi.
Màn đêm buông xuống lính vẫn đơn côi.
st
- hoang quang huy
- TVTB
- Bài viết: 6146
- Ngày tham gia: 23 Tháng 11 2009, 20:10
- Đến từ: Vâng, tôi Hải Phòng
Re: Thơ lính chiến
Rớt tú tài anh đi trung sĩ
Em ở nhà lấy Mỹ sinh con
Sau này yên chuyện nước non
Khi về anh có Mỹ con anh bồng
Bài thơ nghịch ngợm này có lần em nghe 1 bác lính chế độ cũ đọc chơi khi còn đi làm trong Nam, chiến tranh đã qua hơn 30 năm, người lính bên nào thì cũng là người lính
Em ở nhà lấy Mỹ sinh con
Sau này yên chuyện nước non
Khi về anh có Mỹ con anh bồng
Bài thơ nghịch ngợm này có lần em nghe 1 bác lính chế độ cũ đọc chơi khi còn đi làm trong Nam, chiến tranh đã qua hơn 30 năm, người lính bên nào thì cũng là người lính
-
- HP-FC member
- Bài viết: 269
- Ngày tham gia: 03 Tháng 3 2010, 17:25
- Đến từ: Cảng Hải Phòng
Re: Thơ lính chiến
Chiếc áo màu xanh
Nghe nhiều rồi bây giờ mới thấy đây
chiếc áo của anh mang màu xanh của lá
khi mặc vào trông anh hiền quá
sớm lại chiều em cứ muốn tìm thôi
Hôm anh phơi chiếc áo tầng hai
thấy trời sắp mưa mà em sốt ruột
em muốn sang nhưng cầu chưa bắc
muốn cất áo cho anh nhưng sợ người ngoài
Dãy nhà bên kia, dãy nhà bên này
chỉ cách nhau một con đường nhỏ
nhà em rộng sao anh không ở
để lén người ngoài, em cất áo cho anh
Đôi chân anh đã đi bao miền
mà đế dép vẹt mòn đá sỏi
ai thương anh mà áo may đẹp vậy
cây nghĩ gì mà màu áo nhường cho
Ở những nơi các anh đi qua
màu áo ấy đã thành kỷ niệm
các cô gái mỗi lần nhắc đến
lại gục vào vai nhau để dấu nụ cười
Mong áo màu xanh đã bao năm rồi
cái áo màu xanh thân thương giản dị
em cứ để nó hoài trong ý nghĩ
cả nụ cười làm đỏ vành tai
Và bao điều em chẳng nòi với ai
cả chuyện trời mưa định sang cất áo
mà hôm nay đến trường con bạn em nó bảo
trong mắt mày có chiếc áo màu xanh.
Lê Văn Vọng
Nghe nhiều rồi bây giờ mới thấy đây
chiếc áo của anh mang màu xanh của lá
khi mặc vào trông anh hiền quá
sớm lại chiều em cứ muốn tìm thôi
Hôm anh phơi chiếc áo tầng hai
thấy trời sắp mưa mà em sốt ruột
em muốn sang nhưng cầu chưa bắc
muốn cất áo cho anh nhưng sợ người ngoài
Dãy nhà bên kia, dãy nhà bên này
chỉ cách nhau một con đường nhỏ
nhà em rộng sao anh không ở
để lén người ngoài, em cất áo cho anh
Đôi chân anh đã đi bao miền
mà đế dép vẹt mòn đá sỏi
ai thương anh mà áo may đẹp vậy
cây nghĩ gì mà màu áo nhường cho
Ở những nơi các anh đi qua
màu áo ấy đã thành kỷ niệm
các cô gái mỗi lần nhắc đến
lại gục vào vai nhau để dấu nụ cười
Mong áo màu xanh đã bao năm rồi
cái áo màu xanh thân thương giản dị
em cứ để nó hoài trong ý nghĩ
cả nụ cười làm đỏ vành tai
Và bao điều em chẳng nòi với ai
cả chuyện trời mưa định sang cất áo
mà hôm nay đến trường con bạn em nó bảo
trong mắt mày có chiếc áo màu xanh.
Lê Văn Vọng
-
- TVTB
- Bài viết: 1520
- Ngày tham gia: 02 Tháng 2 2010, 02:07
Re: Thơ lính chiến
CHÙM THƠ VỀ LÍNH
1. Tình báo do chúng ta gài
Sâu trong lòng địch ngày ngày đưa tin
Phòng không chẳng có người tình
Trinh sát thu thập tình hình lập công
Phi công bay lượn trên không
Tình nguyện nước bạn vẫn mong trao quà
Anh nuôi thế việc các bà
Công binh thấy trái xà vô chôm liền
Hậu cần phân phát bạc tiền
Thông tin công việc tuyên truyền khắp nơi
Bộ binh cuốc bộ hụt hơi
Hải quân hùng bá ngoài khơi vẫy vùng
Thiết giáp địch sợ vô cùng
Càn vô dinh chúng hào hùng năm xưa
Đặc công chỉ khoái trời mưa
Biên phòng canh giữ sớm khuya cõi bờ
Pháo binh súng ống thật ta
Cảnh vệ " đỡ đạn " thay cho sếp mình
Cứu hỏa thấy lửa coi khinh
Quân y chăm sóc bạn mình ốm đau
Gác cổng chẳng muốn đi đâu
Tân binh tập luyện lâu lâu quên bài.
2. Anh cách xa em như đất liền xa cách biển
Nửa đêm sâu nằm lắng sóng phương em
Em thân thuộc sao thành xa lạ thế
Sắp gặp em rồi - sóng lại đẩy xa thêm.
Anh không ngủ - phải vì em đang nhớ ?
Một trời sao rực cháy giữa đôi ta
Em nhắm mắt cho lòng anh lặng sóng
Cho sao trời yên rụng một đêm hoa.
3. Em ơi rất có thể
Anh chết giữa chiến trường
Đôi môi tươi đỏ máu
Chưa một lần biết hôn.
4. Chiều chiều ra đứng bờ ao
Thấy chàng chuẩn úy nao nao chín chiều
Chàng ơi đánh giặc đã nhiều
" Bớt sao thêm gạch" là điều em mong.
( Sưu tầm )
1. Tình báo do chúng ta gài
Sâu trong lòng địch ngày ngày đưa tin
Phòng không chẳng có người tình
Trinh sát thu thập tình hình lập công
Phi công bay lượn trên không
Tình nguyện nước bạn vẫn mong trao quà
Anh nuôi thế việc các bà
Công binh thấy trái xà vô chôm liền
Hậu cần phân phát bạc tiền
Thông tin công việc tuyên truyền khắp nơi
Bộ binh cuốc bộ hụt hơi
Hải quân hùng bá ngoài khơi vẫy vùng
Thiết giáp địch sợ vô cùng
Càn vô dinh chúng hào hùng năm xưa
Đặc công chỉ khoái trời mưa
Biên phòng canh giữ sớm khuya cõi bờ
Pháo binh súng ống thật ta
Cảnh vệ " đỡ đạn " thay cho sếp mình
Cứu hỏa thấy lửa coi khinh
Quân y chăm sóc bạn mình ốm đau
Gác cổng chẳng muốn đi đâu
Tân binh tập luyện lâu lâu quên bài.
2. Anh cách xa em như đất liền xa cách biển
Nửa đêm sâu nằm lắng sóng phương em
Em thân thuộc sao thành xa lạ thế
Sắp gặp em rồi - sóng lại đẩy xa thêm.
Anh không ngủ - phải vì em đang nhớ ?
Một trời sao rực cháy giữa đôi ta
Em nhắm mắt cho lòng anh lặng sóng
Cho sao trời yên rụng một đêm hoa.
3. Em ơi rất có thể
Anh chết giữa chiến trường
Đôi môi tươi đỏ máu
Chưa một lần biết hôn.
4. Chiều chiều ra đứng bờ ao
Thấy chàng chuẩn úy nao nao chín chiều
Chàng ơi đánh giặc đã nhiều
" Bớt sao thêm gạch" là điều em mong.
( Sưu tầm )